6h30 chúng tôi có mặt tại cửa phòng cấp cứu. Bác tài cũng giúp chúng tôi gọi cửa và trở ra với một cái xe đẩy. Anh y tá lực lưỡng lúc đêm chắc đã hết ca. Đau lắm rồi nhưng tôi vẫn liếc cái hóa đơn taxi. Lạ lùng chưa, cùng tuyến đường, cùng hãng taxi mà ba bác lái xe tính ba cái hóa đơn khác nhau ơi là khác. Hehehe, chồng tôi ngạc nhiên vì sao giờ phút này vợ anh vẫn thắc mắc về chuyện cái hóa đơn được. Tôi cũng ngạc nhiên về mình. Vẫn nụ cười và lời chào mừng ân cần. Một phòng chờ đã được chuẩn bị sẵn tôi. Một cô y tá giúp chồng tôi đẩy tôi về phòng đó và chỉ cho chồng tôi nơi có thể cất gọn áo khoác của hai người. "Tim của em bé tốt lắm, các thông số của chị cũng vậy. Bây giờ tôi sẽ khám bên trong để xem liệu chị đã cần phải nhập viện chưa hay có thể về nhà chờ". Cái gì? Lại về nhà sao? cho tôi đẻ phứt cho rồi đi! "5cm rồi, anh chị đã vào đúng lúc. Tôi sẽ đi mời bác sỹ và chuẩn bị phòng sinh cho chị. Cứ yên tâm nhé, tôi sẽ trở lại ngay". Cô ấy ra rồi, chúng tôi hồi hộp nhìn nhau. Vậy là đến lúc rồi. Mọi chuyện sẽ ra sao đây???
Cô y tá trở lại cùng với một cô khác. Cả hai cô cùng mỉm cười với tôi. "Tôi hết ca rồi. Pernila sẽ thay tôi chăm sóc chị. Tôi đã nói với cô ấy tất cả về chị. Chị cứ yên tâm. Chiều nay tôi lại có ca làm việc ở đây. Hi vọng lúc ấy chị đã sinh rồi, đừng có chờ tôi đấy nhé". Pernila chào chúng tôi, kiểm tra các máy móc trong phòng. Cô ấy bảo, "bây giờ tôi sẽ chuyển chị qua phòng sinh, BS sẽ đến gặp chị ở đó". Cô y tá hồi đêm Mia giúp chồng tôi ôm đống áo khoác còn chồng tôi thì quýnh quáng đi cạnh cái giường mà Pernila đang đẩy tôi. "Chị đã ăn sáng chưa? Lát nữa tôi sẽ kiếm cái gì cho chị ăn. Đừng để bị đói vì có thể cơn chuyển dạ kéo dài lắm đấy". Tôi suýt khóc khi nghĩ đến bát bún thang của tôi sáng nay. Nhưng bây giờ tôi đau bụng hơn, tôi chẳng thiết gì cả.
Phòng sinh của tôi đây rồi. Rộng hơn cái phòng hôm tôi đi thăm bệnh viện người ta dẫn tôi vào xem. Cái ghế lắc lư kia hẳn là dành cho chồng tôi. Còn cái giường này, ối chà cao quá, sao tôi leo lên được??? “Anh có thể hạ thấp xuống cho chị lên”. Thấp nhất rồi mà tôi vẫn cần thang mới leo lên được. Người châu Á thực sự không nên nằm viện tại Bắc Âu. "Đây là mặt nạ khí. Chị hãy dùng mỗi khi thấy đau. Kia là nút chuông, cứ gọi chúng tôi mỗi khi cần bất cứ cái gì. Tôi tin là anh biết cách theo dõi những cái máy này. Chúng được nối với phòng theo dõi của chúng tôi ngoài kia. Tuy nhiên, nếu không yên tâm thì anh chị luôn luôn có thể gọi chúng tôi. Đừng ngại nhé! Tôi đi lấy cho chị nước uống và cái gì đó để ăn sáng. BS sẽ đến ngay". Pernila ra rồi, tôi mới nhìn sang chồng tôi đang thám thính phòng sinh của chúng tôi. Anh ấy đang ngó nghiêng các loại máy móc, thắc mắc cái nọ chạy cái kia không. ANh ấy để sẵn máy ảnh ra cái bàn đối diện với giường sinh. Hihihi, sao không thử nhấn chuông xem nó có hoạt động không nào. Bấm một cái rồi ra mở cửa chưa thấy ai trên hành lang, chồng nháy mắt bảo vợ bấm thêm cái nữa. Lịch kịch, cửa phòng mở kia rồi. Một y tá bước vào cùng bình nước và bữa sáng của tôi. Cô ấy hỏi xem có vấn đề gì không. Hihihi, vấn đề gì được nhỉ? Chồng tôi hỏi nếu nồng độ khí không đủ làm tôi giảm đau thì có thể tăng ở đâu. hahà what a smart question! "Đây anh ạ, anh có thể vặn thêm một chút ở đây". "Tiện thể, chị có thể làm ơn lấy giúp cho chồng tôi một ly cà phê không, có một chút đường và kem. Tôi không muốn anh ấy rời tôi lúc này". "Đúng đấy, anh cứ ở lại đây với chị, tôi sẽ mang cà phê lại cho anh".
Bác sỹ vào khi chúng tôi đang cùng nhau uống cà phê và ăn sáng. Những cơn đau ngắn thỉnh thoảng lại đến nhưng cảm giác yên tâm khiến tôi chịu đựng chúng dễ dàng hơn lúc tôi ở nhà sáng sớm nay. Cô bác sỹ mỉm cười, chào chúng tôi. Chuyện thăm khám diễn ra suôn sẻ. Cô ấy mừng vì chúng tôi bình tĩnh và biết nghỉ ngơi trong khi chờ sinh. Bác sỹ cũng nói cho chúng tôi tình trạng thiếu nhân lực trong bệnh viện nên các bác sỹ nội trú cũng tham gia thăm khám bệnh nhân, tất nhiên là nếu tôi đồng ý để họ khám. Tôi thì đồng ý thôi, vì nếu chỉ chờ bác sỹ chính thức thì rất lâu tôi mới được các bác sỹ ghé qua, còn nếu đồng ý cho bác sỹ nội trú khám thì có thể được chăm sóc thường xuyên hơn. Bác sỹ cũng nói với tôi rằng tiếc là tôi không được lựa chọn cách sinh dưới nước, giảm đau tốt và tự nhiên hơn, vì tôi có nguy cơ mất máu cao. Tôi không chắc liệu tôi có tiếc nhiều lắm không nữa. Lát sau, bác sỹ gây mê hồi sức đến và chúng tôi nói chuyện về các biện pháp giảm đau và tôi nói với bác sỹ rằng, tôi đã lựa chọn gây tê ngoài màng cứng. 15-20 phút/lần có người ghé qua kiểm tra tôi và em bé. 11h Pernila cùng bác sỹ bước vào. "Đã đến lúc rồi đấy. Lát nữa thôi bác sỹ gây mê sẽ sang, chị sẽ được bác sỹ làm thủ thuật gây tê ngoài màng cứng. Lúc đó chị sẽ phải cong lưng thế này và giữ thật yên. Hãy nói cho tôi biết khi nào chị sẵn sàng nhé". Những cơn đau đến thật là gần. Chồng tôi cũng đã tăng nồng độ khí cho tôi mà cũng chẳng giúp được nhiều nữa. Tôi mong bác sỹ gây mê quá.
No comments:
Post a Comment