Anna nói với tôi rằng bọn con dạ thường ra đời sớm hơn con so, tuy chẳng có gì chắc chắn. Kỳ Phục sinh, em tôi bay sang "hộ đê" 10 ngày. Con bé thật không may vì vé máy bay thì đắt, bản thân nó thì sốt, còn tôi thì không đẻ. Chúng tôi đã sốt ruột kinh khủng nhưng tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh gì xảy ra trong suốt thời gian em ở bên tôi. Tôi vừa lo chuẩn bị lễ Phục sinh, vừa chăm em ốm, vừa lo con nhỏ vừa cầu mong mình đẻ và đi khám mỗi ngày. Em vừa về được đến Brussles thì tôi nhập viện. Các cơn đau đến dồn dập, cách nhau 20 phút. Kiki được sơ tán đến nhà một người bạn. Vợ chồng tôi đưa nhau và bệnh viện. Tôi đau hai ngày với cổ tử cung chỉ mở 1-2cm. Rồi các cơn đau giãn dần và biến mất. Con tôi vẫn chưa ra đời. Ngày dự sinh đã qua rồi. Tôi nói với Kiki mỗi ngày về kế hoạch đi đẻ của cả nhà. Con sẽ đi đâu, ở với ai, bố mẹ sẽ vào bệnh viện thế nào, khi nào mẹ sinh em bé xong con sẽ đến với em như thế nào... Cho đến một hôm, khi tôi vừa bắt đầu thì Kiki bảo, mẹ có một kế hoạch mới không vì con đã chán kế hoạch này rồi.
Có một chuyện mà tôi phải kể tuy không liên quan gì đến chuyện đi đẻ đó là Kiki ra ở riêng. Chúng tôi vẫn ngủ chung phòng từ trước đến giờ tuy Kiki nằm riêng một đệm. Nôi của em bé được đặt ở phòng bên. Chúng tôi vẫn chưa biết làm cách nào để Kiki đồng ý "ở riêng" cho dù biết như thế sẽ tốt hơn cho con và cho cả chúng tôi. Hai vợ chồng quyết định mua một cái giường đẹp và kê ở phòng bên như một bước đệm. Rồi dần dần, chúng tôi sẽ thuyết phục Kiki nằm thử một mình bên đó. Chiếc giường được chở về và lắp lên sau bữa tối. Kiki hỏi tôi xem con có thể nằm thử ở đó không. Bỗng nhiên con quyết định: Từ tối nay, con sẽ ngủ ở phòng này. Bỗng nhiên, mọi chuyện được giải quyết chóng vánh đúng như mong muốn của chúng tôi. Và bỗng nhiên, chúng tôi hụt hẫng quá. Đêm đó, cả hai chúng tôi không sao ngủ được. Hai đứa thay nhau chạy qua xem con trai ngủ bên đó thế nào. Chúng tôi nằm trên giường và nhìn mãi vào cái góc kê cái đệm trống không của con. Tôi nhớ Kiki quá. Cậu bé ngủ ngay bên phòng bên cạnh và mơ những giấc mơ đẹp đẽ trong cái giường mới tinh. Còn tôi, tôi nằm ngóng từng cái cựa mình của con để cho mình lý do chạy bắn sang phòng xem con ngủ. Rồi em Sue sẽ nằm trong cái cũi đặt chính nơi có cái đệm này. Rồi tôi sẽ quen với việc đi lại như con thoi giữa hai phòng trẻ con. Nhưng lúc này đây, tôi nhớ Kiki quá...
Một cơn đau dữ dội đến lúc nửa đêm. Nửa giờ sau một cơn đau khác tới và sau đó là 15 phút một lần tôi co dúm người vì những cơn đau. Đau đẻ thật khó chịu. Đầu tiên là toàn bộ bụng dưới như bị bóp xoắn kinh khủng. Sau đó cái đau lan ê ẩm ra sau lưng. Chưa kịp hoàn hồn với cơn đau ở lưng thì toàn bộ hông và đùi đã tê bại trong đau đớn. Tôi gọi điện cho cậu bạn và tranh thủ nhảy vào bồn tắm. Một chút nước ấm khiến tôi dễ chịu hơn. Đồ đạc đã chuẩn bị xong từ lâu. Con trai sẽ được cuốn trong một cái chăn ấm và "khiêng" vào xe cho ngủ tiếp. Bạn tôi đến nhanh như điện khiến tôi quá đỗi ngạc nhiên. Tôi hoảng hồn hơn khi cậu chàng thú nhận rằng hồi tối uống rượu say quá đến nỗi không thể ngủ nổi. Úi trời, tôi cần đi đẻ chứ không cần được đưa đến phòng cấp cứu nha cậu. Bạn cười hì hì, gương mặt vẫn hồng hào lúc hơn 2h sáng. (Sau này, vợ của bạn nói với tôi là chưa kịp khóa cửa, sốt ruột mong tin thì đã thấy bạn bế thằng cu nhà tôi về rồi. Từ lúc tôi gọi điện rồi bạn lên đường, đón tôi và đưa vào bệnh viện cho đến lúc bạn về đến nhà chưa đầy 30 phút.)
Chúng tôi bấm chuông và một y tá đón tôi ở cửa. Tôi được đưa đến phòng sinh của mình luôn. Bệnh viện tư nho nhỏ, chỉ có 16 phòng sinh, người ta không có phòng để sản phụ nằm chờ đẻ như ở bệnh viện công nơi tôi sinh Kiki trước đây. Nếu may mắn có phòng, hoặc những người như tôi được đảm bảo có phòng vì đã đăng ký trước, sản phụ sẽ được nhập viện và vào luôn phòng sinh của mình và chỉ rời đó sau khi mẹ tròn con vuông và đủ sức khỏe để được chuyển lên "khách sạn". Những ngày đông đúc, nhiều sản phụ phải chuyển viện bằng xe cứu thương. Thông thường, người ta gọi điện đến bệnh viện trước khi đến, vì thế người ta có thể biết trước xem ở đó còn chỗ hay không, cần phải đến bệnh viện nào nếu ở đó hết chỗ. Đêm nay thật yên tĩnh. Tôi là người thứ 2 nhập viện kể từ ca trực tối hôm trước. Sari là nữ hộ sinh của tôi đêm nay. Chị mảnh dẻ, điềm tĩnh và ít nói nhưng mỗi khi chị nói, thông tin luôn đầy đủ kèm theo một nụ cười. Tôi tự hỏi, không hiểu, người ta có phải học cười trong chương trình đào tạo y tá không nhỉ?? Tôi thấy y tá ở đây hay cười. Các cơn đau đến dồn dập lắm. Chúng tôi "tua" nhanh kế hoạch sinh của tôi, nguyện vọng dùng thủ thuật gây tê ngoài màng cứng và một số chi tiết khác. Tôi đau mụ mẫm cả người và hít lấy hít để "khí cười" trong cái mặt nạ mà chồng tôi đưa cho. Ơn giời (hay tại trời??), chúng tôi đã "diễn tập" ở đây hai ngày trời trong lần "báo động giả" nên chồng tôi đã rất thành thạo với mọi thứ trang thiết bị cũng như đường đi lối lại, cách sắp xếp của khoa sản và làm quen cả với một vài y tá, hộ sinh và bác sỹ. Tôi thấy anh bắt tay một bác sỹ sản khoa ra chiều thân mật. Cô ấy cho tôi hay rằng đã quá muộn để tiến hành thủ thuật gây tê ngoài màng cứng cho tôi rồi. Cô ấy sẽ trao đổi với bác sỹ gây mê để tôi được thực hiện một thủ thuật tương tự nhưng chỉ với một mũi tiêm duy nhất có tác dụng trong vòng 2-3 giờ. Hi vọng rằng, tôi sẽ có thể sinh nở xong xuôi trong thời gian đó. Hả??? Vậy chứ nếu hết 3hrs mà tôi đẻ chưa xong thì coi như tôi rồi đời còn đâu. Tôi giận cái cơ thể mình bỗng đâu mở toang hoác 2cm trong cả tuần trời để rồi đùng một cái, khi tôi vừa đau như điên là nó đã chạy rẹt qua cái thời điểm tôi có thể được xài epidural. Ác gì đâu!!
Bác sỹ gây mê là một người gầy nhẳng. Tôi lờ đờ nhìn ông sau khi hít thật phê một phổi khí cười. Cái đau dịu xuống tí tẹo. Lại những chỉ dẫn như cách đây 4 năm 8 ngày. Tôi biết mình sẽ phải nằm nghiêng về một phía, co người lại như con tôm và cố giữ mình thật yên khi bác sỹ cắm cái kim dài cả gang tay kia vào lưng tôi. Nhưng tình hình giờ đã có nhiều thay đổi. Tôi nặng gần 90kg trên tổng chiều cao tính kỹ cũng chỉ nhỉnh hơn đứa học sinh lớp 7. Trong bụng tôi là một em bé dự tính sẽ to chừng trên dưới 4kg. Nếu có bài toán nào hóc búa hơn cho chồng tôi giải quyết bằng computing science của anh thì đó sẽ là làm sao để tôi co người như con tôm được. Cuối cùng, sau khi tôi đã cố gắng hết mức có thể, tôi vẫn nằm đuồn đuỗn trên bàn đẻ, nghiêng về một phía. Bác sỹ gây mê thì dùng hết trí tưởng tượng để tìm trên cái lưng phẳng lỳ, nần nẫn những thịt là thịt của tôi cái đốt xương sống, nơi ông cần đâm kim vào. Tôi cảm thấy cái kim đi vào lưng tôi và bất thình lình, tôi đá chân phải một phát thật mạnh, xém chút vào Sari. Tôi thề là không hề cáu giận hay chủ định đá ai. Vào cái lúc nước sôi lửa bỏng thế này, tôi biết mình phải xử sự chuẩn mực, theo đúng lời bác sỹ lắm chứ. Nhưng thật sự là tôi đã đá một cú. Đó là do cái kim nhầm chỗ của bác sỹ. Nó đã chọc trúng vào một cái dây thần kinh nào đó khiến cái chân phải của tôi giật tung lên. Mồ hôi rơi trên trán bác sỹ gây mê. Giờ đến một cú chọc khác, mọi chuyện phải chuẩn xác. Tôi căng thẳng cực độ. Các cơn đau dồn dập. Con tôi sắp chào đời rồi.
Sau một nửa cái tích tắc, tôi bỗng thấy mình nhẹ bỗng. Chẳng còn cơn đau nào. Tất cả biến mất như người ta lấy giẻ, lau sạch một tấm bảng, chẳng để lại dấu vết gì. Bác sỹ gây mê xin lỗi về cú đá của tôi và hỏi tôi xem tôi có cảm giác ở chân không. Mọi chuyện ổn cả, tôi vẫn biết là tôi có hai chân đây. Thậm chí, tôi ngồi nhỏm dậy và thử đứng trên chân của mình mà thấy rõ là tôi có cảm giác rất tốt về nó. Tôi đi tới đi lui vài bước cho bác sỹ xem. Vậy là tôi đáp ứng với spinal (tên của thủ thuật) một cách hoàn hảo. Một vài sản phụ khi không thấy đau bụng đồng thời với việc mất cảm giác ở chân và thậm chí không đứng lên được. Một vài người khác thì thậm chí không giảm đau được bao nhiêu. Đúng như bác sỹ giải thích với tôi từ trước, nếu thủ thuật được tiến hành quá muộn thì chẳng có ích bao nhiêu. Với tôi, có lẽ tôi mang trong bụng một cô bé may mắn nên mọi việc ổn cả. Trừ cú đá không mong đợi, tôi đang hoàn toàn khỏe khoắn, không đau và chờ đến giờ G.
(Tiếp theo: Giờ G)
No comments:
Post a Comment