Thuốc giảm đau đã hết tác dụng. Tôi phải uống thêm thuốc và ăn sáng.
Tôi ngủ một lát trước khi tỉnh dậy để gọi điện cho con trai và đón hết đợt này đến đợt khác các bác sỹ vào thăm. Tôi mất máu nhiều và hầu như ngất xỉu khi ở trong toilet. Nhưng tất cả những chuyện đó giờ lờ mờ quá. Con tôi hoàn toàn khỏe mạnh, nặng 3,822kg và dài 51cm. Con bé không bị tim, tiểu đường hay bất kỳ cái gì mà người ta nghi ngại khi nó còn nằm trong bụng một bà mẹ béo phì như tôi. Cho dù bạc nhược, nhưng tôi vẫn có sữa và em Sue được bú mẹ từ lúc lọt lòng. Đến cuối ngày thì chúng tôi được về khách sạn. Mọi chuyện đáng lo ngại đã qua, các chỉ số của mẹ con tôi đã bình thường, mọi thủ thuật đã được thực hiện.
Khách sạn dành cho bệnh nhân nối với bệnh viện bằng một đường hầm. Cô y tá đẩy tôi trên xe lăn vừa đi vừa giới thiệu về khách sạn. Chỉ những bệnh nhân bình thường, không cần theo dõi cấp cứu mới được nằm ở đấy. "Housekeeping" là những y tá giàu kinh nghiệm và "manager" là một vài bác sỹ trực. Gia đình tôi được một phòng đôi, giống như mọi phòng khách sạn 3 sao, ngoại trừ nút bấm gọi bác sỹ trong trường hợp khẩn cấp và mọi phương tiện, vật dụng cần thiết cho một bà mẹ mới sinh con. Tôi tìm thấy mọi thông tin dành cho bà mẹ mới sinh trong một folder trên mặt bàn viết. Một giỏ trái cây và hoa, kèm theo một lá cờ Thụy Điển cũng được đặt ở đó chào mừng đích danh mẹ con tôi. Ngày mai, người ta sẽ đến đo thính giác cho con gái tôi, kiểm tra mức độ vàng da, cân đo, chấm điểm cho nó. Tôi sẽ phải nằm ở khách sạn này đến khi nào bác sỹ cho tôi về nhà. Tôi chọn ăn trưa và ăn tối tại phòng. Bữa ăn đầu tiên trong bệnh viện của tôi là món cá tuyết với sốt chanh tuyệt cú mèo. Tôi không thể giữ mình khỏi mỉm cười khi nghĩ đến những đứa bạn phải kiêng khem khổ sở sau sinh của tôi ở Việt Nam. Bữa tối có một món khai vị rất ngon với trứng cá. Chúng tôi tiếc vì đã để quên mất chai champagne trong tủ lạnh ở nhà lúc lên đường đi đẻ hối hả đêm qua. Giờ chúng tôi cụng li nước cam chào mừng con gái. Rồi sẽ có tiệc mừng linh đình cho con, bố mẹ hứa đấy. Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối và lác đác mưa nhưng ở trong gian phòng này, chúng tôi bên nhau ấm cúng.
Kiki chạy ào vào với em Sue và chợt rụt rè khi thấy em bé quá. Con cẩn thận chạm vào em như thể em bé có thể vỡ ra. Con có thể bế em không hả mẹ?? Được chứ con yêu. Tôi chỉ muốn ôm mãi Kiki không rời cho dù tôi mới chỉ xa con chưa trọn một ngày. Con ngủ với ai, con chơi với anh và em thế nào, con đã làm gì, con có nhớ mẹ không?? Bạn tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu Kiki về nhà bạn một đêm nữa. Chúng tôi sẽ được ở riêng với em bé và nghỉ ngơi thêm thay vì phải lo cho cả Kiki và em bé. Vẫn biết như thế sẽ vui hơn cho con nhưng sao trong lòng tôi miễn cưỡng quá. Kiki vẫn còn kể về việc “mẹ đẻ em bé trong khách sạn” nhiều ngày sau đó còn tôi sẽ vẫn nhớ mãi phút chia tay lưu luyến khi con chào bố mẹ và em để đi sơ tán thêm một đêm. Chỉ một đêm thôi vì sau đó tôi chẳng thấy có lý do gì để chúng tôi phải xa nhau lâu hơn nữa. “Mẹ phải có con để giúp đỡ mẹ các việc mà”, con trai tôi nói thế đấy.
Tôi ra viện vào một buổi chiều xuân muộn. Trời quang và mây tạnh. Chồng tôi xách con gái trong một cái ghế ô tô của trẻ sơ sinh với sự “trợ giúp” của con trai. Tôi đi hơi chậm lại ở phía sau để ngoái nhìn nơi có lẽ vĩnh viễn, không khi nào tôi quay lại như một bệnh nhân nữa. Phía trước tôi là một khung trời sáng với cả gia đình tôi hoàn hảo.
1 comment:
Chị ơi, đọc bài này của chị em thấy lòng xúc động quá. Giây phút làm mẹ mới tuyệt vời làm sao chị nhỉ?
Con em giờ quẫy đạp hàng ngày trong bụng, có khi cô nàng đạp mạnh quá làm em thấy mệt, nhưng nghe tiếng con cử động và thấy nét mặt dịu dàng của chồng lúc đặt tay lên bụng là lòng em lại tràn ngập nỗi mến thương. Không biết khi sinh thì em thế nào, nhưng em cũng sẽ cố ghi nhớ giây phút đó để sau này viết lại cho con như chị.
Em gửi lời chúc hạnh phúc đến gia đình chị. Hôn hai bé Kiki và Sue thật nhiều.
em Vân
Post a Comment