Cửa mở, một ninja áo xanh lá cây bước vào. Bác sỹ gây mê đây sao? Cô ấy (tôi biết thế qua giọng nói) tua lại với tôi 1 lượt về epidural nhưng tôi không nghe, không hiểu gì hết. Mắt tôi còn đang dán vào cái cylinge với cái kim dài khéo đến 15cm trên tay bác sỹ gây mê. "Chị có chắc sẽ đâm cái này vào lưng tôi không?". Tôi khuyến mại cô một cái nhăn mặt kèm theo cơn đau đang đến. Mọi người đều cười. Bác sỹ bảo phải là cái kim này mới có thể chọc xuyên qua cơ lưng và ống xương sống được. Chồng ơi, em chết vì kim đâm trước khi chết vì đau mất. Chồng tôi cũng chết trân nhìn bác sỹ. Pernila giúp tôi nằm xuống đúng tư thế. Chông tôi cầm tay tôi, hay ngược lại vì tôi không biết đứa nào run hơn. Một y tá gây mê hồi sức nhẹ nhàng bảo: "chị hãy cố nhìn tôi này. Khom lưng lại thế này nhé rồi giữ thật yên. Tôi biết chị đang đau lắm. Ta sẽ chờ cơn đau qua đi, rồi chị ra hiệu sẵn sàng và nằm yên khi đó bác sỹ sẽ tiến hành. Cố gắng nhé, khi bác sỹ đang đưa kim vào lưng chị thì có thấy đau cũng phải cố giữ thật yên. Không lâu đâu. Bác sỹ giỏi lắm". Tôi nghĩ là tôi đã gật đầu vì tôi thấy cô ấy mỉm cười. Giờ thì xong rồi. Cái thời gian tôi phải nằm yên cong như con tôm cũng không lâu lắm. Bác sỹ đã rút cái kim khủng khiếp ra khỏi lưng tôi, chỉ để lại đầu dây mềm và đầu kia lòng thòng gắn với một cái chai thuốc treo trên giá. Tôi đã thấy đỡ đau rồi. Những cơn đau dồn dập lúc trước chuyển thành những cơn tức bụng khó tả. bác sỹ dặn tôi rằng cô ấy mới chỉ tiêm nửa liều để tôi vẫn cảm thấy cơn co tử cung và chủ động rặn đẻ khi cần. Nhưng nếu tôi thấy đau, tôi có thể yêu cầu bơm thêm thuốc. Tôi cũng cẩn thận hỏi bác sỹ liệu tôi có thể đi qua đi lại được không. Sau tấm khẩu trang kín miệng, tôi cảm thấy bác sỹ cười. Cô ấy nói tôi có thể đi đâu tôi muốn trong cái bệnh viện này vì cô ấy đã băng rất chắc đám dây rợ sau lưng tôi. KHông quên chúc tôi may mắn và sớm đón em bé, cô ấy cùng y tá gây mê bước ra ngoài.
Friday, April 11, 2008
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment