(Kỳ trước: Bác sỹ gây mê)
Pernila cũng hỏi xem tôi còn cần gì nữa không rồi đi gọi bác sỹ. Cô ấy cũng không quên xin lỗi tôi lần nữa trước khi ra (cái lỗi do cô ấy chọc kim để truyền dịch cho tôi trước khi bác sỹ gây mê vào nhưng bị chệch làm tôi chảy máu một chút, sợ hãi một chút). Bác sỹ kiểm tra lượng oxitocine đang truyền cho tôi rồi khám lại. Bác sỹ nói rằng đã mở 8-9cm rồi. Một chút nữa thôi.
11h30, giờ thì tôi đã mở 10cm. Bác sỹ cùng một y tá đang giúp tôi ở cuối giường. Chồng tôi lo âu cầm tay tôi. Pernila đang lau mặt cho tôi và kể rằng khi cô ấy sinh con đầu lòng cũng đầy lo âu rồi mọi chuyện đều tốt đẹp. Rồi tôi thấy muốn rặn. Bác sỹ và y tá bảo rặn thôi. Cả hai chúng tôi cùng rặn. Đằng kia, bác sỹ và y tá người thì đỡ chân, người thì đỡ lưng và bụng cho tôi. Giữa hai lần rặn, tôi mệt quá và nằm đứ đừ. ấc sỹ lại còn khen tôi là biết nghỉ ngơi như thế là tốt. Tôi thử hình dung nếu tôi đẻ ở tư thế đứng thì không biết sẽ ra sao. Ái chà, đau quá, rặn nào, hết cả mơ với mộng đẻ đứng.
Tôi không rặn được Kiki ra. Quái, sao mà khó thế! Chồng tôi hô hoán: "Anh nhìn thấy chỏm tóc của con rồi, cố lên bé". Anh đi mà cố lấy, tôi mệt lắm rồi. Tôi nói với bác sỹ là tôi không thể làm được đâu. Tôi hết sức rồi. Pernila lấy nước cho tôi uống. Bác sỹ nhẹ nhàng động viên là tôi sẽ làm được, tôi đã làm giỏi lắm, chỉ một chút xíu xiu nữa thôi. Uống nước, nghỉ ngơi 1 tý rồi tiếp tục nhé. Nào thì cố. "Đầu con chui ra rồi này, bé giỏi quá, con đầy tóc". Sao tôi vẫn khó chịu vậy? Tôi vẫn phải rặn nữa để đẩy cái vai của bé ra khỏi người tôi. Cùng lúc tôi dường như ngất xỉu thì cũng là lúc hai vai bé bỏng của Kiki xoay ra được và bác sỹ đỡ lấy bé, nhẹ nhàng giúp bé chui nốt ra ngoài. Tôi nghe loáng thoáng tiếng y tá nói "tai em bé xinh quá". Tôi không thể mở mắt ra được để ngắm cái tai xinh ấy lúc này. Tôi mệt quá quá quá...
Có cái gì ẩm ướt và âm ấm được đặt lên bụng tôi. Tôi hé mắt nhìn. Kiki đây sao? Có lẽ tôi không phải là mẹ tốt vì cảm giác đầu tiên đến với tôi là... sợ bẩn. Tôi cũng sờ nhè nhẹ vào cái sinh linh ướt át nằm trên bụng tôi kia và giật mình thấy nó ngọ nguậy. Tôi đã mừng vui khi Pernila nhấc Kiki ra khỏi bụng tôi để lau cho bé. Giây phút trọng đại đến với chồng tôi rồi đây. Bác sỹ kẹp hai đầu dây rốn và đưa cho chồng tôi cái kéo. Xin mời ông bố! Nếu tôi không mệt đến thế thì nhất định chúng tôi đã có bức ảnh chồng tôi cắt rốn cho con. Và người ta cân đo bé Kiki "3655g-51cm, chị giỏi thật đấy. Trông chị nhỏ như vậy chúng tôi đã lo chị không đẻ thường được".
Đến giờ tôi không nhớ rõ Kiki cất tiếng khóc chào đời khi nào, trước hay sau khi nằm trên bụng tôi, trước hay sau khi chồng tôi cắt rốn cho bé. Tất cả dường như rất nhanh cũng dường như rất chậm. Chẳng ai phết vào mông bé như tôi tưởng tượng mà người ta cho bé thở khí oxy và con tôi khóc tiếng khóc chào đời. Chắc Kiki cũng biết tôi không phải là người mẹ tốt lắm nên bé cũng chẳng hoài hơi khóc lâu. Anh chàng khóc thật to vài tiếng rồi lơ láo nhìn thế giới. Ừ, con tôi đấy, ngay lập tức mở mắt lơ láo nhìn đời khi mới chui từ bụng mẹ ra.
Rồi photo time rối rít. Nào là Kiki được mẹ bế, được bố bế, cả nhà với bác sỹ, cả nhà bonding... Hết màn này là lúc Kiki được đưa vào bú mẹ còn Pernila thì khâu cho tôi sau khi bác sỹ kiểm tra nhau thai đã ra hết. Tôi chẳng biết cho con bú ra sao. Kiki cũng chưa biết bắt đầu thế nào. Nhưng không sao, chúng tôi mới gặp nhau có nửa giờ. Còn rất nhiều thời gian phía trước.
Một bữa ăn nhẹ cho tôi cũng đã được một y tá khác mang vào cùng sữa và nước quả. Cô ấy chúc mừng chúng tôi và khen con tôi xinh đẹp. Tôi biết là con tôi xinh đẹp nhưng thời điểm đó, tôi chưa nghĩ thế. Chồng tôi đang gọi điện về nhà. Trước lúc tôi sinh, bạn tôi có gọi điện cho tôi từ Việt Nam. Tôi chào chị bằng câu: "thôi thế nhé, em đau quá, đẻ cái đã". 40 phút sau con tôi chào đời 12giờ11phút ngày 16 tháng 4 năm 2002.
Chúng tôi ngủ giấc ngủ trưa đầu tiên có mặt ba người. Tôi ở trên giường sinh giờ đã được thay ga sạch sẽ. Cầm tay tôi, mỉm cười ngủ trên ghế lắc lư là ông bố mới tinh của con tôi. Giữa chúng tôi là Kiki, thành viên mới, giờ thì đã ngủ rồi, sau khi được tiêm một mũi vitamin K và bú mẹ, với cái đầu nghẹo qua bên phải (cái tư thế đã làm tôi lo phát điên và gọi điện liên tục vào bệnh viện những ngày sau đó để hỏi xem tại sao con tôi cứ nghiêng mặt về bên phải, không khéo bé bị tật gì rồi). Tôi tỉnh giấc trước tiên và thử tua lại những gì đã xảy ra với tôi từ 6h30 sáng nay, khi tôi nhập viện đến giờ. Tôi thấy mình may mắn quá vì luôn có chồng tôi ở bên. Tôi thấy mình yên tâm quá vì đã sinh ở bệnh viện này với kíp trực này. Pernila nhẹ nhàng mở cửa vào kiểm tra tình hình của tôi. Theo sau cô ấy là một y tá khác. "Tôi hết ca rồi. Đây sẽ là người thay tôi chăm sóc chị. Mong là 10h tối nay khi tôi vào chị đã được chuyển lên phòng nghỉ rồi. Chị đã làm giỏi lắm. Tôi để giấy chứng sinh cho bé trong hồ sơ rồi. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Con trai chị xinh lắm". Tôi chẳng biết nói gì hơn là cảm ơn cô ấy. Tôi cũng xin lỗi cô ấy vì đã thật thô lỗ khi cô ấy chỉ nhỡ tay làm tôi đau. Cô ấy cười thành tiếng và bảo tôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa vì tôi là bệnh nhân tuyệt vời lắm. Ingunn, người giúp chúng tôi chiều hôm đó đã thu xếp cho tôi một phòng ở khu vực chăm sóc đặc biệt. Thể trạng của tôi tuy hơi có vấn đề nhưng cái chính là những nhân viên ở khu ICU có thể nói tiếng Anh tốt hơn nhân viên trực ở khu family đêm đó . Ingunn nói rằng như thế sẽ an toàn hơn cho tôi vì nhỡ đêm hôm có chuyện gì thì việc giao tiếp với y tá, bác sỹ là cực kỳ quan trọng.
Tôi đã ăn bữa chiều tại phòng sinh của mình và lưu luyến chia tay nó để lên khu hậu sản. Đến giờ tôi vẫn nhớ cái chuông, cái mặt nạ, cái ghế lắc lư, cái rèm cửa hình những cây nấm và cả 1 cái mô hình máy bay bằng gỗ trên khung cửa sổ phòng sinh - nơi con tôi chào đời.
Ký sự về việc ra đời của Kiki gói ghém lại ở đây. Kỳ sau sẽ là câu chuyện của 4 năm sau đó - Em Sue ra đời.
(Tiếp theo: Lên đường "du sản")
No comments:
Post a Comment