Friday, April 17, 2009

Ông già và bầy chim

Dạo này mẹ đi học. Ngày nào mẹ cũng phải đi qua một bến tàu nơi họp mặt của đủ loại người. Những bác làm việc tại những văn phòng lớn, hối hả vào thành phố trong những bộ quần áo bóng bẩy, những cặp táp đắt tiền, những tập tài liệu lớn trên tay, vừa đi vừa chúi mũi đọc. Những anh chị sinh viên ăn diện đủ các mốt tân thời. Những bà cụ già chống gậy hoặc đẩy xe, vừa cố rảo bước mà vẫn chậm vừa lầm bầm cằn nhằn điều gì đó. Những bạn nhỏ nằm thanh bình trong xe nôi mà bố mẹ bạn đang mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc đẩy đi. Ai cũng có vẻ thiếu thời gian. Chính vì thế mà mẹ nhận ra một người không vội vã. Sáng nào, ông cũng ngồi đó, có lẽ từ rất sớm, không cử động, trên tay cầm cuốn SITUATION, ấn phẩm về những mảnh đời bất hạnh, ấn phẩm mà tiền bán được dùng để giúp đỡ những người vô gia cư.

Ông già rồi. Thật khó đoán tuổi một người nghèo khổ mà mỗi lo toan đều hằn dấu trên gương mặt khắc khổ của họ, nhưng chắc chắn là ông già rồi. Bộ quần áo của ông ngay ngắn nhưng sờn cũ và già cả như chính ông vậy. Ông ngồi ở bến tàu, yên lặng và mệt mỏi. Tay ông cầm những cuốn sách mà việc bán được chúng chẳng mấy dễ dàng. Ngày nay, người ta dễ bỏ ra 69kr cho một cuốn tạp chí thời trang, hay 54kr cho một cuốn ô chữ hay sudoku hơn là 40kr để đọc về những mảnh đời bất hạnh. Mẹ cũng chỉ đọc lướt qua nó trong thư viện trong một lần tình cờ và chưa từng nghĩ đến việc mua nó bao giờ. Mẹ nghĩ có lẽ dễ dàng hơn là cho một người ăn mày 10kr thế là anh ta có ngay một cái bánh mì. Nhưng cho đến sáng nay, mẹ đã phải nghĩ khác.

Sáng nay, ông già không ngồi bất động, mệt mỏi như mọi khi. Khi mẹ đi qua, ông đang mê mải bẻ cho lũ chim bồ câu mẩu bánh tí tẹo. Mẹ nghĩ không phải ngày nào ông cũng có đủ bánh mỳ để ăn nhưng ông vẫn chia sẻ mẩu bánh tí tẹo của mình cho lũ chim cũng "vô gia cư" như ông. Cảnh tượng ấy làm mẹ xúc động bé con à. Có cái gì đó chua xót, ngọt ngào khiến mẹ xúc động. Có thể tại sáng nay trời se lạnh, cái lạnh đầu đông. Người ta hơi co vào trong những tấm áo ấm mới mua hay lấy từ trong tủ ra, cố giữ hơi ấm cho riêng mình, nghĩ về cái lạnh của mình. Còn ông, vẫn sờn cũ, già cả và cố chìa cho lũ chim hoang chút thức ăn để chống lại giá rét. Mẹ thấy mình bước về phía ông với 20kr. Mẹ nói với ông rằng mẹ không định mua cuốn tạp chí của ông nhưng mẹ muốn giúp ông với chút tiền. Ông cười thật hiền rồi cảm ơn mẹ nhưng không muốn nhận 20kr đó. Ông nói là ông không chọn cách ăn xin và càng không muốn "tư túi". Ông cũng nói với mẹ là hãy đọc SITUATION để hiểu hơn về những người như ông và cùng suy nghĩ, tìm cách giúp cải thiện đời sống của những người như ông hơn là chỉ cho họ vài đồng mỗi ngày đủ để mua bánh mỳ.

Đoàn tàu đến khi ông đang nói với mẹ về tâm trạng mệt mỏi chờ một kết cục. Mẹ vội chạy lên tàu với một cuốn Situation trên tay và nghĩ mãi về ông và bầy chim. Mẹ mong một kết thúc sáng sủa sẽ đến với ông chứ không phải là kết cục mà ông ám chỉ. Mẹ chưa biết mình sẽ làm gì cho ông và những người vô gia cư. Có lẽ, chúng mình sẽ đọc Situation mỗi tháng, con nhỉ?

No comments: