Friday, April 17, 2009

Cái vòi nước lạnh

Giáng sinh, con sang đón Noel cùng em giữa trung tâm châu Âu. Đường ống nước nóng trong bếp của em bị hỏng. Chị em loay hoay nấu ăn, rửa ráy bằng cái vòi nước lạnh. Lâu quá rồi con không rửa rau vo gạo bằng nước lạnh. Ở chỗ con, cứ vặn vòi là vô vàn nước nóng xối xả chảy. Bên em tuy không tự động thế nhưng nhà nào cũng có bình đun nước nóng. Cái lạnh tê cóng của vòi nước lạnh làm con nhớ mẹ, nhớ những ngày ở C2 Kim Liên. Cả dãy nhà tập thể chung nhau cái vòi nước dưới sân. Chiều chiều, hàng dãy xô, chậu, thùng được huy động xuống xếp một hàng dài. Các nhà í ới gọi nhau đi hứng nước cho đủ thứ nhu cầu hàng ngày. Vòi nước công cộng là nơi các mẹ, các cô chuẩn bị rửa rau vo gạo, giặt giũ và nói đủ thứ chuyện. Người đàn ông nào galant trong khu lập tức được nhận diện ngay. Các bác, các chú ấy sẽ giúp vợ xách nước, giặt đồ hay rửa bát. Một việc làm tốt lập tức được cả khu tập thể biểu dương.

Con nhớ những ngày mùa đông, mẹ giặt cả chậu đồ thật to dưới vòi nước. Nước rất lạnh và tay mẹ đỏ ửng lên. Con chẳng giúp được mẹ, chỉ mải mê nghịch những cái bong bóng xà phòng. Con nhớ bàn tay mẹ cũng đỏ ửng lên mỗi dịp Tết đến. Năm nào nhà mình cũng gói bánh chưng, rất nhiều bánh chưng, cho cả mấy nhà. Mẹ rửa cả trăm tàu lá dong, đãi hàng rổ đỗ. Thời đó đâu có đỗ xanh cà vỏ. Đỗ xanh hạt mua ngoài chợ phải đem đi xay vỡ rồi phải ngâm cả đêm để sớm mai mẹ dậy sớm đãi đỗ, vo gạo, gói bánh. Cái vòi nước là nơi mẹ nói chuyện với các bác các cô về giá cả gạo nước leo thang mỗi khi tết đến.

Nhà mình sang nhà mới. Bố bảo cả nhà chỉ cần chung nhau 1 bình nước nóng trong một nhà tắm nhưng phải có riêng bình nước nóng ở bếp cho mẹ rửa ráy, chấm dứt những ngày mẹ ngâm tay trong nước lạnh. Nhưng con biết, mẹ vẫn tiết kiệm không bật cái bình nước nóng ấy thường xuyên. Giờ thì có công nghệ nước nóng đun bằng năng lượng mặt trời, mẹ đã có nước nóng thoải mái dùng (hoặc chí ít cũng đủ tan giá mùa đông), con thì vẫn nhớ về vòi nước lạnh của mẹ.

Sang em, ngâm tay trong cái vòi nước lạnh, cảm nhận cái đau tê tái ở bàn tay bởi cái giá buốt của nước, con lại nhớ những ngày cũ, mẹ lúc nào cũng có bàn tay đỏ ửng mùa đông.

1 comment:

Cỏ dại said...

Lâu rồi không thấy bạn viết blog. Tôi bận nhưng nếu vào nơi này là tôi ghé blog bạn để nhận những cảm xúc đậm tình cảm.
Viết tiếp đi bạn nhé~