Friday, April 17, 2009

Black Friday

Friday, 21. November 2008, 20:55:32

Mặc dù tiêu đề như thế nhưng không có gì liên quan đến black friday vào tuần sau ở bên Mỹ. Từ hôm biết kế hoạch bố sẽ đi sang "bển" vào đúng mùa này, nhiều người đã hỏi sao không ở rốn thêm một hôm cho trúng ngày "hoàng đạo". Hí hí, hoàng đạo đâu chẳng thấy, chỉ thấy ngày hôm nay đúng là đen tối. Mẹ đi thi lái xe trượt cái oạch. Bà già bò vào đường cao tốc 110km của người ta mà ỉn ỉn có 70-80km, nhân dân nó xếp hàng ở đằng sau. Còn bố thì vốn là dân chuyên toán... Nhổn nên bố xém chút nhầm giờ bay. Bàn giao em cho mẹ "tại hiện trường" thế là bố quày quả lên đường. Mình thì đi học, mẹ thì ở nhà với em vì em bị ốm.

Buổi chiều, mình sướng phát điên khi thắng trò chơi Bingo ở trường. Phần thưởng là hai miếng nam châm nho nhỏ. Nhưng to nhỏ nào có thành vấn đề, thắng là thắng, là sướng, thế thôi!! Chơi ở lớp không dễ mà thắng được các bạn đâu. Lớp mình học là giỏi kinh khủng đấy. Tuần học chữ S chúng mình tìm được 63 từ, dán lên hết cả tường. Những tưởng thế đã siêu, tuần trước học chữ B, cả lớp tìm được 97 từ cơ đấy. Cô giáo phải gọi một chú cao lớn vào bắc ghế dán tít tận trần nhà, vì tường cũng không đủ chỗ nữa. Hế hế, tuần vừa rồi học đến chữ T thì cô đã mượn sẵn một cái thang. 102 từ dán từ sàn lên đến giữa trần nhà, nhìn thấy đã!!! Chiều về, mẹ và em đi mua sẵn pizza, món ngon mà mình ao ước từ lâu. Mỗi khi bố vắng nhà, mấy mẹ con mình thường xả láng mấy món ngon miệng, nặng bụng đó. Thế rồi mẹ phải đi giặt đồ. Bố đặt giặt giờ này vì nghĩ rằng bố sẽ ở nhà đến tận tối mới đi, còn kịp giặt ủi cho cả nhà. Ngờ đâu, bố phải te tái đi từ sớm. Mẹ hì hục xách đồ đi giặt. Mẹ đi đâu gì đâu. Đầu tiên thì mình thấy hơi buồn, sau đó thì mình thấy hơi sợ. Mình lại vừa xem hoạt hình về cô phù thủy Sabrina. Nghe sao có tiếng gió hú đâu đây. Mình định gọi điện cho mẹ nhưng mà không nhớ số. Ái chà, sợ quá thế. Nỗi sợ nó cứ xâm chiếm dần dần. Người mình cứ lạnh lạnh thế nào ấy. Mình mở cửa, chạy sang hàng xóm bấm chuông. May quá, bà Gunnila có nhà, cả Sulley, con chó cưng của bà nữa. Mình kể lể tình thâm là, mẹ cháu đi giặt đến mai mới về, cả em cháu nữa. Cháu sợ lắm. Tất nhiên là bà mời mình vào nhà. Hai bà cháu cho Sulley biểu diễn mấy màn nhặt đồ, ngồi nghiêm, bắt tay. hehe, mình quên hết cả sợ. Vừa mới sang bà một tý là mẹ đã bấm chuông nhà bà rồi. Mình hào hứng kể cho mẹ nghe xem Sulley đã lớn và giỏi thế nào.

Anh Kiki chán ghê, ở nhà với mình mà mắt dán vào TV không. Mình nhảy ra đứng trước cái TV hi vọng là anh ấy nhìn thấy mình thì anh ấy cứ hét lên như cái còi. Có gì đâu mà hét, cứ chơi với em là em không đứng trước TV nữa ngay. Thế là mình phải theo mẹ đi giặt. Ở nhà với ông anh mà không chịu chơi với mình thì ở làm gì. Mình ho này, mình sốt này vì viêm họng đấy. Bác sỹ bảo mẹ phải ở nhà với mình. Tốt quá, thế thì ngày nào mình cũng ốm được hết. Phòng giặt rộng mênh mông. Mình đẩy những cái xe đựng đồ giặt từ phía nọ sang phía kia, vừa chạy vừa hét. Mọi khi mà mẹ không vội, mẹ còn cho mình ngồi vào trong xe và đẩy vài vòng nữa kia. Hôm nay anh Kiki ngồi trên nhà. Mẹ lo lắng không yên nên làm gì cũng nhanh veo veo để còn xong cho sớm. Mình và mẹ lên nhà bấm chuông mãi mà không thấy Kiki ra mở cửa. Mẹ thử mở cửa, cửa mở toang, khôgn khóa. Anh Kiki không có nhà!!! Mẹ chay khắp các phòng vừa tìm vừa gọi. Áo của anh ấy vẫn treo ở đây vậy thì anh ấy đi đâu? Hay là có ai đó bắt mất anh rồi. Tất nhiên là có lúc mình cũng muốn ai đó bắt béng anh ấy đi để mình khỏi phải cãi vã, la hét với anh ấy nữa. Nhưng không có anh Kiki thì ai là người sáng sáng đắp chăn chung trên sofa với mình, ai là người lấy tã, lấy sữa lấy đủ thứ đồ ăn lặt vặt cho mình khi mình đói mà bố mẹ thì lại đang ngủ rốn. Mình cũng lo lây khi thấy mặt mẹ méo xệch. Mẹ lao ra cầu thang, la hét gọi tên anh Kiki. Khiếp, từ trước đến giờ ra khỏi cửa nhà là mình bị mẹ nhắc nói nhỏ, đủ nghe, thế mà giờ mẹ gọi anh to thế. Mẹ vừa bấm chuông vừa gõ cửa nhà bà Gunnila. Cửa mở, anh Kiki và Sulley cùng chạy ra một lúc. Bà ra sau mặt mũi hớn hở. Bà và anh vừa nói chuyện gì vui lắm. Mẹ chỉ thiếu nước khóc òa ra khi nhìn thấy anh Kiki thôi.

Bà Gunnila bảo là thật tốt khi mình biết gọi bà, nhờ giúp đỡ. Cũng may là mình đã được mẹ và cô giáo dặn trước rồi: Cứ gõ cửa rồi cửa sẽ mở. Y như rằng, hôm nay mình bấm chuông 1 lần là bà ra ngay. Mà sao mẹ phải sợ cơ chứ, mình có đi đâu đâu nào. Mẹ bảo, đi đâu phải bảo mẹ, phải khóa cửa. OK, nhưng cái lúc nước sôi lửa bỏng, nỗi sợ hãi sắp nuốt chửng mình mà mẹ bảo mình nhớ được ngần ấy thứ liệu có quá nhiều không?

Hú hồn hú vía, dù sao thì cả nhà cũng sum họp cả rồi!

No comments: