Friday, April 17, 2009

Em giận anh Kiki lắm!

Wednesday, 1. October 2008, 13:27:48

Bố về muộn nên ba mẹ con mình ăn cơm trước với nhau cho đúng giờ. Khoản này, công nhận là mẹ giỏi. Mẹ muốn mọi thứ phải đúng giờ. Đúng giờ mẹ dọn bàn ra, đúng giờ mẹ dọn hết đồ ăn đi, ai không đúng giờ sẽ được "nghỉ cho khỏe". Thỉnh thoảng, mình mải xem tí TV hay mải viết nốt mấy dòng chữ nên bị muộn. Mẹ chẳng tỏ ra giận hay không hài lòng. Mẹ chỉ bảo ăn nhanh kẻo hết giờ mẹ dọn hết đi thì mình sẽ bị đói, thế thôi. Nhưng cứ nghĩ đến đói là mình khiếp lắm. Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí thân mật thường lệ.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí thân mật thường lệ. Em Sue khều khều mấy hạt cơm của em. Dạo này em ăn bằng đũa giỏi rồi. Em gắp cơm bằng đũa luôn. Cơm rơi vãi búa xua khắp nơi nơi nhưng mẹ bảo không phiền. Em cứ việc ngồi một chỗ tự ăn kiểu gì em muốn. Thỉnh thoảng mình chỉ cho em cách ăn đúng hoặc mẹ giúp em một miếng thôi. Em ấy điệu đàng, sạch sẽ nửa vời. Trong tầm tay em lúc nào cũng phải có một cái khăn giấy để em lau cái miệng loe loe kia bất kỳ khi nào em muốn. Ấy thế mà trên quần áo, áo đầu tóc em, trên bàn dưới đất, chỗ nào cũng thấy những cơm là cơm. Mình mà có làm vãi một hạt cơm thì em ấy cũng đòi lau bàn cho mình bằng được. Oái oăm thế!


Anh Kiki rõ là vụng. Anh ấy ăn bằng thìa mà vãi khắp nơi thế kia. Em chìa cho anh cái khăn giấy để lau bàn đi thì anh ấy lại lấy tay chọc thủng tờ giấy của em rồi vo viên đút nút nó lại. Tức không thể tả được. Em giận anh, giận anh. Thế mà mẹ chẳng hiểu, mẹ lại mắng em tại sao lại ném cục giấy vào bát cơm của anh. Em giận mà. Rốt cục mẹ cũng hiểu vì sao em rất cáu. Không cáu sao được khi người ta chỉ muốn giúp một đằng anh mình lại làm ra một nẻo. Tờ giấy ăn trắng trẻo, phẳng phiu của em thì anh đục thủng ra rồi lại vo viên lại thì làm sao lau bàn được nữa nào. Nỗi giận vỡ òa thành nước mắt và những lời nghẹn ngào: "Em chỉ muốn giúp thôi mà. Em giận anh Kiki lắm!". Ô hay, sao thấy em khóc mẹ lại toét ra cười thế. Híc híc, chắc tại em chưa nói được câu nào chuẩn như thế bao giờ.

No comments: