Tuesday, September 16, 2008

Mẹ thương Sue không??

Em Sue giờ đã biết nói giỏi rồi. Em biết nhiều từ và mỗi khi em nói người ta không còn phải đoán ngược đoán xuôi mới hiểu nữa. Em thường cong cái môi của em lên và hỏi mẹ: "mẹ thương Sue không? Sue ngoan rồi". Thường thì em rất ngoan. Phần lớn thời gian em dành để đọc sách, chơi búp bê và các trò con gái. Phần còn lại, em dành để giành nhau đồ chơi với bạn, với anh, chiến đấu để được sở hữu mẹ hoặc bà Gittan cho riêng mình. Mỗi khi em chưa ngoan, chỉ cần người lớn nghiêm khắc nói với em như thế là không được, em sẽ đứng im ở đó, mạt xụ ra một đống và thỉnh thoảng thì rơi một xô nước mắt. Nhưng mà nhờ thế mà em nghe lời, em không tiếp tục phá nữa, mỗi tội, người ta phải nghe em khóc hơi lâu. Sau một lúc vật vã với tội lỗi của mình, giằng xé tâm can giữa việc khóc tiếp hay nín, phá tiếp hay ngừng, em sẽ bất ngờ nín bặt như chưa từng khóc. Em đã chọn được "con đường sáng" và mẹ sẽ được nghe em cất tiếng cong veo: "mẹ ơi, Sue ngoan rồi. Sue nín. Mẹ có thương Sue không?"

Mẹ thương Sue lắm chứ. Mẹ biết Sue có cá tính và bản lĩnh đầy mình. Mẹ biết Sue muốn thử cái tôi trong tuổi lên hai đầy vật vã này. Mẹ biết hết. Mỗi khi Sue khóc mà mẹ không dỗ, nghĩa là mẹ ngồi từ đằng xa nóng lòng chờ xem đồng hồ xem Sue khóc bao lâu, nghe xem tiếng khóc thống thiết cỡ nào để mẹ tính xem có cần chạy đến chìa cho Sue một vòng tay. Mỗi khi mẹ đồng ý, bật đèn xanh cho anh Kiki "xử" Sue là mẹ phải canh me và thầm cầu trời để anh Kiki nương tay với Sue một tý. Mẹ yêu cái tính đồng bóng và điệu đàng chảy nước của Sue. Mẹ thương cái môi cong cong hay nói những lời nũng nịu của Sue. Mẹ yêu cái sở thích kỳ lạ thích xờ tay mẹ của Sue nữa. Không có cái gì thuộc về Sue mà mẹ lại không thây yêu hết cả.

Anh Kiki cũng hay hỏi mẹ xem mẹ có yêu con không. Mẹ cũng yêu anh Kiki nhiều như thế đấy. Có điều, tình yêu dành cho con trai cũng phải rắn rỏi hơn, thế thôi.

No comments: