Tuesday, September 16, 2008

Hờ óc hóc nặng HỌC

Thế đấy Học tức là Hóc Nặng. Cái sự học của mình cũng bắt đầu như thế. Mình đã 6 tuổi rồi. Tất cả trẻ con tuổi đó phải đến trường. So với các bạn ở Anh (như bạn Đăng nhà bác Liên ròm chẳng hạn) thì mình còn sướng chán vì mình đi học sướng tỉnh tình tinh. Các bạn ấy 4 tuổi đã biết thế nào là đồng phục và hóc nặng. Mẹ và bố đã bàn nhau về cái sự học của mình từ lâu. Công cuộc tìm kiếm trường sở, chọn thầy chọn bạn cũng bắt đầu từ lâu lâu. Mình cũng đã được đến thăm trường và làm quen với cô giáo ở Thụy Điển. Nhưng giỏi tiếng nước ngoài mấy mà không biết đọc biết viết tiếng nước mình là vứt đi - bố bảo thế. Chính vì thế mà mình được đi học trước các bạn trong lớp, học mùa hè, học một mình với một cô giáo thôi và cả nhà phải bay một chuyến bay dài để phục vụ cái sự học của mình.

Mẹ thừa nhận là không có khả năng sư phạm (cái này mình không hiểu là cái gì, chắc là mẹ không có một cái gì đó quan trọng) nên không thể dạy mình được. Giọng mẹ thường cao dần và nghẹn ngào ở những nốt cao nhất và đó cũng là lúc mình cáu điên lên và khóc cùng - like mother like son - hehe, mẹ nào con đấy, nếu tây nó hiểu. Ngày đầu đưa mình đến trường, mẹ cũng nói trước với cô cái sự khó khăn của hai mẹ con. Mẹ phát hoảng khi cô bảo là mình sẽ chỉ học với cô 2 tiếng rưỡi, mà theo cô, như thế là rất ngắn, vừa sức của những bạn mới bắt đầu. Mẹ để lại cho cô vài số điện thoại khác nhau và dặn đi dặn lại là nếu mình không học được thì cô cứ gọi điện để trả mình "về địa phương". Mình thì thấy học chẳng khó gì là khó. Khó nhất là phải ngồi trật tự nghe cô nói và làm đúng những điều cô bảo. Nhiều khi, mình muốn kể chuyện gì đó hoặc bất chợt thấy có cái gì đó hay hơn mà mình muốn thử làm thay vì làm như cô bảo. Cô và mình cùng nói tiếng Việt nhưng rất nhiều điều mình không hiểu. Nào là ô li, nào là điểm đặt bút, nào là nét sổ, nét hất... tất tần tật đều mới đối với mình. Cô thì thích dạy mình viết luôn chữ nhỏ nhưng mình thì chỉ viết chữ to thôi. Này, mình biết làm toán đấy. Viết chữ nhỏ thì phải viết nhiều hơn chữ to, dại gì cơ chứ. Tính mình thích các thứ phải đẹp ngay nên mình tẩy đi tẩy lại một chữ đến khi nó đèm đẹp như ý mới thôi. Cô giáo thì rất ngạc nhiên khi mình có thể viết đẹp và nhanh bằng tay trái. Trời ạ, tay trái của mình thì khác gì tay phải của cô. Ở nhà trẻ của mình, chẳng ai uốn nắn một đứa trẻ phải ăn bằng tay nào, vẽ bằng tay nào cả. Cứ tay nào xúc nhanh và gọn, tay nào viết đẹp vẽ hay thì ta xài thôi. Buổi học đầu tiên trôi qua rất nhanh. Mình viết hẳn 3 trang làm cho mẹ lé cả mắt khi đến đón. Mẹ đồng ý để cô dạy mình cả toán nữa vì cô bảo nếu chỉ học đọc và viết thì mình chán rất nhanh. Sau này, chính cái môn toán, môn-học-thêm-cho-khỏi-buồn, của mình lại khiến mình tự hào nhất. Mình được toàn điểm 10 và được cô khen là làm toán nhanh cơ đấy.

Mình "đến trường" tất cả các ngày... không nghỉ. Nói thì có vẻ khó hiểu nhưng đúng là mùa hè, mình có nhiều việc bận rộn và việc học khi đó phải tạm gác qua một bên. Mình ôn bài đọc khi đi trên xe ô tô và tập viết trong nhà hàng hoặc trong lúc chờ cả nhà đi đón cô dâu cho anh Dũng. Việc làm bài ở nhà cũng không dễ dàng lắm. Mình và ông ngoại thường học ầm ỹ như mổ bò. Ông thì luôn cho rằng mình đã viết quá đẹp không cần sửa lại. Mình thì không thể yên tâm nếu mỗi chữ không tẩy đi viết lại đủ 4 lần. Ông nội thì cho rằng sau khi đi bơi về mình sẽ thoải mái và viết rất nhanh. Nhưng ông thường không thể gọi mình ra khỏi bể bơi vào đúng thời gian đã định mà thường là mình bơi quá cả tiếng đồng hồ. Thế là lại có một cuộc hò dô để mình ăn thật nhanh, viết thật nhanh cho đủ bài mang đến lớp. Mỗi khi trở lại "trường" mình có cả tỷ chuyện để kể cho cô nghe. Lớp học giờ không chỉ có mình mình mà còn nhiều anh chị khác. Mỗi người ngồi một bàn và làm một việc khác nhau. Trong lúc cô dạy mình tập đánh vần thì các anh chị làm toán. Trong khi mình tập viết thì cô lại dạy các anh chị cộng trừ hay viết lách cái gì đó khó hơn. Có chị thì ngồi chép bài mà cô giáo đọc (sau này, mẹ giải thích cho mình đó là môn chính tả). Trường rất nóng vì ở gần mặt trời (nhà cô cao tít, lớp học ở tầng trên cùng nên gần mặt trời nhất). Hôm nào chỉ có mình và cô thì cô "chuyển trường" xuống phòng ăn mát mẻ ngay tầng một. Đi học tuy hóc nặng nhưng không phải không vui. Hôm thì cô nấu chè, hôm thì cô pha nước chanh cho mình uống. Em Đạt, con trai cô, cũng thích học với mình. Cô thường thưởng bim bim cho ai làm bài nhanh nhất hoặc được điểm cao nhất. Em Đạt lúc nào cũng chỉ thích thắng thôi.

Chẳng bao lâu thì mình đã học xong bảng chữ cái và viết được những chữ K rất đẹp bằng tay trái. Điều này làm cô cứ nhắc đi nhắc lại mãi (chắc vì cô chưa từng thấy ai viết tay trái được chữ K đẹp như mình làm). Mình chuyển sang học các phụ âm ghép và vần. Tiếng Việt rất khó và người ta không thể học tiếng Việt trong vòng 20 buổi học được. Vì thế, đến tận ngày mình rời Việt Nam về nhà thì mình vẫn chưa học hết các vần. Cô giáo tặng mình một cuốn vở đọc và giao cho mình bài tập làm trong cả một năm. Cô dặn mình phải làm hết bài để hè tới cô sẽ kiểm tra. Ái chà, bài tập cho một năm là nhiều lắm đó.

Bây giờ không có cô, mẹ con mình vẫn đang làm bài tập. Ngày nào mình cũng phải đánh vần. Mình cố gắng đọc trơn nhưng rất chậm và rốt cục thì mình phải đánh vần to lên cho mẹ giúp đỡ cùng. Mẹ thì đã đỡ cao giọng nhưng không hiểu sao lúc học với mẹ mình thường mỏi cổ, ngứa người, đau buồn trong chân tay và không tập trung như khi học cùng với cô giáo. Mình đang đánh vật với dấu huyền (`), dấu sắc (´) vì hai cái dấu quỷ quái này hay khiến mình lẫn lộn với nhau. Nhưng không sao, không hóc nặng thì làm sao gọi là học được.



Anh Kiki đi học Carolla và Lollo rồi. Cả tuần vừa rồi anh ấy chỉ học 1 chữ A. Ở Thụy Điển, người ta thong thả dạy mỗi tuần 1 chữ thôi chứ không như ở Việt Nam, anh ấy học hết các chữ trong chưa đầy 1 tháng. Tuần này anh ấy học chữ S. Giờ thì anh ấy có thể viết tên anh ấy - ANH và viết được cả tên mình nữa - SUE. Anh ấy không cáu gắt mấy khi học tiếng Thụy Điển, không như khi học tiếng Việt. Có lẽ việc tìm những từ bắt đầu bằng chữ A, chữ S không khó bằng việc đánh vần. Mình chưa biết hết các chữ nhưng nghe anh đánh vần mình cũng học được ối rồi. Sau này mẹ khỏi phải cao giọng với mình vì mình đã tự biết hết cả. Sờ u su, ờ yêu yêu, mờ e me huyền mẹ. Đấy, mẹ thấy Sue đánh vần giỏi hông?

No comments: